Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Mối lương duyên giữa 'Tướng râu kẽm' và ‘chúa đảo Tuần Châu’

Ấn tượng về một ông Nguyễn Cao Kỳ thẳng thắn bộc trực cứ rõ dần... Như hôm đó ông bộc bạch, đời ông có mấy lần phải rơi nước mắt.

Cuộc gặp dang dở

Cữ tiết xuân năm 1993, ông Nguyễn Hoắc, Giám thị trại giam Hỏa Lò báo cho cái tin đến ngay Trại giam có việc gấp! Từng là chỗ quen, tôi chắc lại có chuyện có tư liệu để viết lách chi đây?
Tới nơi, ngạc nhiên lắm khi thấy một đoàn làm phim Mỹ đang tác nghiệp! Ngạc nhiên bởi từ trước nay làm gì có đoàn làm phim ngoại quốc nào được bén mảng đến nơi này? Khi ấy Trại giam Hỏa Lò còn nguyên, mấy năm sau mới chuyển vào Cầu Diễn.
Trọn một ngày ở Hỏa Lò, may mắn từ cái tin ưu ái của ông giám thị Nguyễn Hoắc mà tôi biết được đoàn làm phim Mỹ đang quay bộ phim có cái tên Việt Nam, Tết hòa giải... Lại gặp gần 20 phi công Mỹ đã từng bị giam ở đây những năm chiến tranh. Trong đó người bị giam lâu nhất là viên trung úy phi công Alverez bị bắt ngày 5-8-1964.
Như viên phi công lái Thần sấm bị tóm ở Thanh Hóa là Ben Puccen sau này trở thành Thượng nghị sĩ vv... Trong số phi công bị giam ở Hỏa Lò có lẽ duy nhất có một người Việt. Đó là trung úy phi công Việt Nam Cộng hòa (VNCH) Nguyễn Đạt.
Nguyễn Đạt bị bắt ở Quảng Bình mùa hè năm 1966 cũng từng bị giam ở Hỏa Lò. Đang định cư ở Hoa Kỳ, Nguyễn Đạt về Việt Nam và trở lại Hỏa Lò theo yêu cầu của đoàn làm phim Mỹ. Chuyện về viên trung úy này có chi tiết khiến tôi chú ý liên quan đến tướng Nguyễn Cao Kỳ!
Đơn vị không quân của ông được tướng Kỳ rất biệt đãi (Nguyễn Cao Kỳ là chỉ huy lực lượng không quân đầu tiên của VNCH). Riêng trung úy Đạt, tướng Kỳ rất cưng chiều. Những chiêu bay gan ruột, tướng Kỳ sẵn lòng chia sẻ với đàn em. Riêng khoản cho chiến đấu cơ bay là là sát mặt biển của tướng Kỳ, đoàn không quân của Đạt chẳng anh nào dám làm.
Qua trung úy Đạt, tôi mới biết năm 1965, tướng Kỳ cao bồi ngổ ngáo ấy đã lái máy bay ra ném bom Quảng Bình. Trận ấy, Đạt cũng bay với thiếu tướng kiêm Thủ tướng VNCH Nguyễn Cao Kỳ! Kỳ cũng cho máy bay lượn sát dòng sông Gianh dính đạn phòng không suýt toi mạng may mà vượt thoát phải đáp khẩn cấp xuống Đà Nẵng!
Chuyện của Nguyễn Cao Kỳ và ‘chúa đảo Tuần Châu’
Ông Nguyễn Cao Kỳ - pilot. 
Sau trận hút chết đó, tướng Kỳ không trực tiếp bay nữa. Nhưng em út như Đạt thì phải bay. Vốn là một pilot gần ngàn giờ bay, Đạt cũng thuộc loại cộm cán nhưng trong trận oanh tạc Đồng Hới, trung úy Đạt đành phải buông dù chịu để dân quân Quảng Bình bắt sống!
Chuyện trung úy Đạt cùng ông tướng Nguyễn Cao Kỳ sau đó tôi cũng quên bẵng! Cho đến khi nghe tin pilot Nguyễn Cao Kỳ mùa xuân năm 2004 đáp về đất mẹ.
... Biết tôi muốn gặp ông Kỳ, ông Nguyễn Túc, Ủy viên Đoàn Chủ tịch Uy ban TW Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, đã cho tôi số điện thoại của cô Trần Hồng Vân, thư ký báo chí của ông Kỳ (cô Vân là con riêng của bà Lê Kim, vợ thứ 3 của ông Nguyễn Cao Kỳ). Qua liên lạc, cô nói rất tiếc ba cô và gia đình lại mới trở vào Thành phố HCM, đành đợi dịp khác vậy.
Cho đến lần ấy, nhận được tin ông Kỳ ra. Ông không ở Hà Nội mà ra Tuần Châu.
Chắc bạn đọc đã quá rành về doanh nhân Đào Hồng Tuyển, nguyên là chiến sĩ Hải quân đã từng vào sống ra chết nhiều lần trên những chuyến tàu không số chở vũ khí vào chiến trường miền Nam cùng đồng đội tạo nên huyền thoại đường Hồ Chí Minh trên biển Đông!
Đào Hồng Tuyển sau này trở thành doanh nhân nổi tiếng dám lấp biển để tạo một đại lộ nối đất liền với đảo Tuần Châu. Ông đã biến hòn đảo hoang thành một Trung tâm nghỉ dưỡng giải trí nức tiếng xa gần.
Đêm ấy Chúa đảo Tuần Châu Đào Hồng Tuyển đã tổ chức một cuộc gặp phạm vi hẹp giữa khách khứa với ông Nguyễn Cao Kỳ cùng gia đình đang nghỉ ở Tuần Châu.
Nhớ lúc gặp, lòng tay ông tướng từng trận mạc từng chính khách từng ôm xiết các chức Thủ tướng, Phó Tổng thống có hơi hơi mềm nhưng hình như những ngón vẫn rắn? Những ngón tay của viên tướng không quân ấy qua bao trận mạc từng ấn vào những nút bấm chết chóc? Và bây giờ bàn tay ấy đang giơ cao cho quan khách thấy bản dự án kinh tế an sinh dầy cộp của một Liên doanh. Liên doanh mới thành lập mang tên Hạ Long Bay Group. Đối tác phía Việt Nam trong liên doanh là Công ty TNHH Âu Lạc.
Bên Hoa Kỳ là Tập đoàn Andy Dye và Tập đoàn Tree. Chủ tịch Công ty liên doanh này là ông Andy Dye, Chủ tịch Tập đoàn Andy Dye. Phó Chủ tịch Công ty liên doanh là ông Đào Hồng Tuyển, Chủ tịch Công ty Âu Lạc.
Ông Nguyễn Cao Kỳ lúc này làm cố vấn cho ông Đào Hồng Tuyển. Tôi cũng phong thanh cái tin ông Tuyển đương là Ủy viên UBTWMT Tổ quốc được lãnh đạo UB gợi ý cho ông Tuyển giúp đỡ nguyện vọng của ông Kỳ muốn đóng góp xây dựng quê hương.
Tôi chợt nhớ đến chi tiết trong một tài liệu có trưng hẳn hoi tấm hình tướng Nguyễn Cao Kỳ cổ đeo khăn lụa, hỏi chuyện một tù binh cộng sản bị bịt mắt tại Gio Linh năm 1967, đằng sau là ký giả của hãng CBS News. Rồi sau việc ấy, ông Nguyễn Cao Kỳ, năm 1967 lúc đỉnh điểm của cuộc chiến Việt-Mỹ, ông đòi Mỹ ngưng chiến và hô hào đối thoại với Hà Nội. Theo ông, hai miền cần nói chuyện trực tiếp, “không có những kẻ lạ” (without outsiders) vv...
Tôi nhớ trong cuộc gặp, có hỏi ông Kỳ thực hư chuyện đó ra sao, ông chỉ gật gật đáp ngay chút nữa sẽ nói kỹ hơn! Nhưng cái chút nữa đã không có cho đến tận bây giờ! Cuộc gặp tối đó bị chững lại do ông mắc việc đột xuất. Trước đó lại có nhiều người hỏi chuyện ông. Mà khi ấy ông lại đang hào hứng thao thao chuyện hơn 10 năm phải làm vài thứ nghề lặt vặt để kiếm sống lúc di tản sang Mỹ.
Chuyện ông và gia đình trong chuyến về thăm lại cố hương Đường Lâm Sơn Tây có gặp một bà cháu. Bà bộc bạch sau năm 1975 có nhận được gần chục lá thư của ông Kỳ gởi về thăm hỏi nhưng vốn cáu giận ông chú Việt gian nên chả thèm đọc cái thư nào đem đốt hết! Chuyện gặp bạn cũ trường Bưởi cùng hào hứng đọc thơ Quang Dũng ra sao...
Buổi sơ kiến ấy, tôi chưa rõ rệt một cảm giác nhưng sau này, ấn tượng về một ông Nguyễn Cao Kỳ thẳng thắn bộc trực cứ rõ dần... Như hôm đó ông bộc bạch, đời ông có mấy lần phải rơi nước mắt. Ấy là chiều 29-4-1975 khi ông lái trực thăng hạ xuống chiến hạm Hoa Kỳ Midway trần trụi chơ vơ trên boong cùng đám lính thất trận.
Lần hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất trở về cố hương giáp Tết năm Giáp Thân 2004. Rồi chẳng hạn khi ông trả lời các hãng thông tấn nước ngoài Dù muốn dù không, đối với thế giới bên ngoài, đặc biệt đối với người Mỹ, tôi là một thứ biểu tượng của một bộ phận khác bên này của người Việt.
Vì vậy, sự hiện diện của tôi ngày hôm nay, sau khi trở về Việt Nam, tôi muốn nói với đồng bào Việt Nam, đặc biệt những người từng dưới sự chỉ huy của tôi là: Ngày hôm nay, mọi bất hòa đã chấm dứt.
Vẫn tiếc cho câu chuyện đêm ấy chẳng được tiếp nối. Tất nhiên có thể ông quên tên người tù binh bị bịt mắt nhưng chắc ông vẫn nhớ nội dung trao đổi những gì? Duyên do nào đã khiến ông Kỳ năm 1967 có quyết định trong thời điểm cao trào cuộc chiến tranh là muốn nói chuyện tay đôi với Hà Nội không qua trung gian?
Mây trắng xứ Đoài
Thứ trang trí bắt mắt trong phòng làm việc của ông Tuyển là tấm hình đặc biệt. Nó được tìm thấy năm 1975 trong hộc tủ một cơ quan tình báo Mỹ chụp từ trên cao con tàu đánh cá loại vừa đang lênh đênh trên mặt bể. Con tàu cá sơn số hiệu và mang cờ một nước thuộc khu vực Đông Nam Á.
Chuyện của Nguyễn Cao Kỳ và ‘chúa đảo Tuần Châu’
Cố vấn Henry Kissinger (trái) và ông Nguyễn Cao Kỳ. 
Ông Tuyển từ nhiều năm nay luôn giữ tấm hình được sao lại ấy như thứ báu vật bất ly thân! Chiến sĩ Hải quân Đào Hồng Tuyển từng có mặt trên con tàu không số ấy (từng phải ngụy trang số giả và mang cờ nước ngoài) ba lần cùng đồng đội vận chuyển vũ khí vào Nam.
Con tàu ấy, loại tàu đó không được xuất bến lần thứ 4 trong hải trình đường Hồ Chí Minh trên biển bởi đã bị lộ. Tin mật báo máy bay trinh sát của Hạm đội 7 đã nhiều lần ghi hình được con tàu khả nghi này...
Nói lại xuất xứ tấm ảnh đang chĩnh chiện trên tường, thấy tôi cứ săm soi mãi tấm hình, ông Tuyển phá lên cười ngạc nhiên chưa. Mà vẫn chưa hết đâu nhá...
Điều ngạc nhiên mà ông Tuyển nói chính là điều làm ông Nguyễn Cao Kỳ sửng sốt!
Một lần ông Tuyển cho mời ông cố vấn để bàn thảo về mấy việc của Liên doanh. Lần đầu tiên ông Kỳ đến phòng này. Vừa yên vị đưa mắt quanh phòng, tấm ảnh con tàu không số kia như tức khắc chạm ngay mắt ông Kỳ! Ông đứng bật dậy đến gần săm soi...
"Sự hiện diện của tôi ngày hôm nay, sau khi trở về Việt Nam, tôi muốn nói với đồng bào Việt Nam, đặc biệt những người từng dưới sự chỉ huy của tôi là: Ngày hôm nay, mọi bất hòa đã chấm dứt." - Ông Nguyễn Cao Kỳ.
Ông Kỳ dồn hỏi ông Tuyển nhiều điều về bức ảnh. Bữa đó, công việc định bàn thảo với ông Chủ tịch Âu Lạc trong Liên doanh, ông cố vấn đã đột ngột xếp lại hết! Ông hào hứng kể lại với ông Tuyển, có một buổi ông được mời đến Phòng tác chiến đặc biệt Mỹ Việt.
Tại đó, đã có sự hiện diện của nhiều chuyên gia sừng sỏ về điều nghiên phân tích tin tức tình báo. Hình con tàu lạ lênh đênh trên biển Đông và vùng hải phận quốc tế được giăng trên tường với kích cỡ, cự ly khác nhau. Ông được các chuyên viên tường trình rất cụ thể... Họ đã sơ bộ kết luận rằng Việt Cộng đang thay đổi phương thức trong việc bí mật vận chuyển vũ khí bằng đường biển!
Ông Kỳ ngạc nhiên thổ lộ với ông Tuyển rằng, trước khi nhận lời làm cố vấn, ông chỉ biết ông sẽ làm việc với một doanh nhân đang được tiếng là thành đạt và là người của UBTW Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, người được cấp lãnh đạo UB, đặc biệt là ông Phạm Thế Duyệt tin tưởng chứ không hề biết một Đào Hồng Tuyển, mới 16 tuổi, với tài bơi lặn khai tăng tuổi xung vào lính Hải quân từng là chiến sĩ trong Đoàn tàu không số. Mà bức hình con tàu treo trên tường kia cùng cái người mà ông đang phục vụ với tư cách cố vấn đã từng lênh đênh trên con tàu cá ấy!
Ông Kỳ bộc trực nhưng giọng từ tốn, khi đó ông đã chuẩn y với những phân tích và kết luận của nhóm chuyên viên Mỹ Việt nhưng cho đến bây giờ ông vẫn không hiểu là tại làm sao, sau thời điểm ấy miền Bắc lại biết được phương thức giả làm tàu cá nước ngoài để vận chuyển vũ khí đã bị lộ?
Ông Kỳ cười nhưng ông Tuyển hơi rùng mình, có lẽ cũng là cái duyên cái số nên bây giờ ông với ông Tuyển mới gặp nhau. Chỉ chậm chút nữa, “chiếc tàu cá” không biết sẽ thế nào.
Mùa hè năm 2005, tháp tùng chuyến thăm hữu nghị chính thức Hoa Kỳ của Thủ tướng Phan Văn Khải, ông Đào Hồng Tuyển trong đội hình của giới doanh nhân Việt. Trong bữa tiệc tối chiêu đãi có nhiều quan khách trong đó có Thượng nghị sĩ J.Mc Cain, cảm giác thích thú lẫn ngạc nhiên khi tôi chứng kiến doanh nhân Đào Hồng Tuyển trả lời phỏng vấn của mấy ký giả nước ngoài trong đó có ba tờ báo người Việt ở Cali và Washington DC. Họ đang hỏi chuyện một người đang làm ăn suôn sẻ với doanh nhân Hoa Kỳ mà ông cựu Thủ tướng VNCH Nguyễn Cao Kỳ đang là cố vấn cho ông Tuyển.
Chuyến thăm ấy, ông Đào Hồng Tuyển không về cùng. Nghe nói ông lưu lại Hoa Kỳ để làm việc trực tiếp với một số đối tác. Bữa ông về, bất ngờ biết thêm trong chuyến đi ấy, người tháp tùng cho Đào Hồng Tuyển chính là ông... cố vấn Nguyễn Cao Kỳ!
Ông Tuyển nhớ lại kỷ niệm về bữa cơm cùng các “chiến hữu” của ông Kỳ lần ấy. Tại nhà hàng Tre Việt, ở Los Angeles. Từng lui tới nhiều nơi sang có hèn có, từng tiếp xúc với đủ hạng người nhưng có thể nói chưa bao giờ doanh nhân Đào Hồng Tuyển có cảm giác chống chếnh là lạ.
Trớ trêu, cảm giác ấy đã xuất hiện khi ngồi quanh mình toàn là người Việt! Tò mò. Lạ lẫm. Băn khoăn...Ngó suốt lượt, ông Tuyển nhận thấy có mặt trong bữa cơm hầu như tất tật là những người đứng tuổi hoặc độ tuổi ông Kỳ. Như ông Kỳ giới thiệu trước khi tới đây là có nhiều tướng lãnh sĩ quan cũ! Có những tiếng ồ ngạc nhiên, cả tiếng huýt sáo không rõ biểu lộ thái độ gì khi ông Kỳ giới thiệu ông Tuyển là doanh nhân, từng là “vi xi” trên biển. Các dãy bàn xôn xao...
Rượu vào và tới tấp những câu hỏi bật ra. Các chiến hữu của ông Kỳ tò mò hỏi Đào Hồng Tuyển hiện đang kinh doanh thứ gì? Các hình thức và mức thuế ra sao? Sao bảo bên đó không chấp nhận kinh tế tư nhân? Đám em út ông Kỳ không ngại hỏi kinh doanh kiểu gì, có phải lách luật hay băng nhóm gì không mà ông Tuyển kiếm được bộn bạc vậy?!...
Đào Hồng Tuyển cứ từ tốn cứ thong thả từng câu hỏi, từng thắc mắc một. Câu chuyện một người lính khi rời quân ngũ gần như tay trắng nhưng bằng nghị lực và cả may mắn nhờ Đổi mới, nhờ bạn bè hảo tâm và nhờ cả... ông bà tổ tiên phò trợ đã làm nên một cơ nghiệp... dường như đã mang một sinh khí mới cho cuộc gặp.
Một vị thực khách đứng lên giọng nghiêm trọng, ông cho biết lý do gì ông thuê ông Kỳ làm cố vấn? Đào Hồng Tuyển cũng đứng lên với ly rượu trong tay, thưa các bác một người hào hoa ga lăng có lắm tài lại được nhiều phụ nữ mê như ông Kỳ đây hà cớ gì lại bị bỏ phí đi cơ chứ?
Thêm nữa cô con gái rượu người đẹp Nguyễn Cao Kỳ Duyên, một MC hiện đang nổi danh chắc cô ấy không khi nào bỏ qua một dịp thuận lợi nào để “pr” cho người mà ba mình đã chọn làm phụ tá! Câu đùa đùa thật thật ấy trong bữa tiệc khiến các bàn rộ lên tiếng cười thích thú!
Đám tiệc lại xôn xao khi ông Kỳ cho hay ngày mai ông sẽ tháp tùng ông Tuyển bay đi Las Vegas bằng máy bay hạng nhẹ (loại phi cơ như của Bầu Đức bây giờ). Đến thủ đô cờ bạc giải trí Las Vegas không phải ông muốn chơi bạc mà muốn qua ông Kỳ (vốn quá rành chốn này) tìm hiểu điều nghiên thêm.
Một đất nước đổi mới mở cửa, những doanh nhân thương gia nước ngoài đến Việt Nam, ghé qua VN sẽ tìm thấy những loại hình giải trí để cân bằng trí não cỡ như casino chẳng hạn? Cơ hội ấy sẽ đến khi cơ chế cho phép! Nếu như không có sự chuẩn bị sắm sanh này khác đến lúc cần thời cơ sẽ vuột mất!
Bữa sau ngay tại sân bay, Đào Hồng Tuyển đã toát cả mồ hôi hột không phải vì trời nóng mà cái máu lãng tử của viên thiếu tướng phi công tự dưng trỗi dậy đùng đùng trong con người ông lão bảy lăm Nguyễn Cao Kỳ! Ấy là khi cứ nằng nặc đòi được lái chiếc phi cơ loại nhẹ bay Las Vegas. May quá, cuối cùng thì người lái máy bay không phải là ông Kỳ.
Tôi có hỏi ông Tuyển gần một năm làm cố vấn, mức lương của ông Kỳ là bao nhiêu? Ông Tuyển cười, đúng thỏa thuận theo thông lệ quốc tế, khoảng vài tỷ VND...
Thoắt cái buổi đêm ở Tuần Châu lại váng vất trong tâm trí. Buổi ấy ông Nguyễn Cao Kỳ nổi hứng đọc thơ Quang Dũng. Ông Kỳ nói thi sĩ Quang Dũng cùng quê Xứ Đoài với ông... Người ta nói nhiều đến một Nguyễn Cao Kỳ ngang tàng, chịu chơi? Nhưng đêm ấy có một Nguyễn Cao Kỳ chầm chậm những nốt trầm của bản ngã, của tuổi tác qua chất giọng trầm khàn.
U uẩn chiều lưu lạc/Buồn viễn xứ khôn khuây/... Vầng trán em vương trời quê hương/Mắt em dìu dịu buồn Tây phương/Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm/Em có bao giờ em nhớ thương.../ Sông Đáy chậm nguồn quanh phủ Quốc/ Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng.../Bao giờ ta gặp em lần nữa/Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa....
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm...
Bây giờ ông đã thành mây trắng! Trên thinh không kia dường như có khoảng bạch vân đang lang thang dạt dần về xứ Đoài?
Theo Tiền Phong

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Định cư ở nước ngoài và câu chuyện thật của 1 Việt Kiều

Từ lâu tôi rất muồn viết một bài nói về đề tài này nhưng vì khả năng viết rất hạn chế và cuộc sống ở xứ người quá bận rộn nên tôi không thể. Hôm nay tôi cố gắng viết lên một đôi lời, với hy vọng bạn đọc trong và ngoài nước có một cái nhìn xác thực với cuộc sống người Việt định cư ở nước ngoài. Bài viết sẽ có nhiều sai sót, rất mong nhận được nhiều ý kiến đóng góp của bạn đọc.
Dù ở Việt Nam bạn đã tốt nghiệp cao đẳng, đại học hay hơn thế nữa, nhưng khi tới Mỹ thì bạn như là người mù chữ. Việc tìm được một công việc phù hợp với bằng cấp đã học ở Việt Nam sẽ là điều không thể, vì vậy khi đặt chân tới mảnh đất thiên đường này, việc bạn phải trở thành thành phần lao động chân tay sẽ là điều tất yếu.
Đối với thành phần lao động này ở Mỹ thì phải nói là vô cùng vất vả. Tất nhiên, ở Mỹ không ai ép buộc mình phải làm việc nhiều giờ cả, nhưng vì cuộc sống và bạn muốn có tất cả mọi thứ nên phải làm việc cộng lái xe 11-13 giờ/ngày, 7 ngày/tuần. Với mức vật giá đồ ăn người Việt ưa thích tương đối đắt đỏ: 8 USD cho một kg rau muống, 1,29 USD cho 3 nhánh sả hoặc rau thơm các loại, 12 USD một kg nhãn tươi, 3,99 USD một trái đu đủ, hoặc thơm, 20 USD cho một hộp chôm chôm 36 trái... thì với mức lương khiêm tốn 1500-2500 USD/tháng chưa xài đã hết. Vì vậy đa số thành phần lao động chi tiêu hết sức tiết kiệm và dĩ nhiên là rất nhiều người không dám bỏ tiền để mua bảo hiểm y tế.
Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự. Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng là chuyện thường xảy ra.


Theo tờ Miami Herald, cộng đồng người Việt ở Mỹ đã trở thành lực lượng kiểm soát gần như hoàn toàn nghề làm móng (nail) ở nước này.
Tuy nhiên, làm nail cũng có những đắng cay mà người trong nghề mới hiểu hết.
Tuy nhiên, làm nail cũng có những đắng cay mà người trong nghề mới hiểu hết.
Hầu hết ở Mỹ ai cũng phải làm việc nhiều giờ, nên không còn thời gian để chăm sóc bản thân, gia đình và con cái. Đi làm về đến nhà đã đau nhừ toàn thân, ăn cũng không muốn ăn chứ đừng nói là làm cơm tối cho gia đình và tất nhiên là cũng chẳng còn mặn mà tới chuyện chăn gối nữa vì phải giữ sức để mai đi cày.
Đối với chị em, khi đến Mỹ cứ nghĩ mình là số một, nhưng tôi thấy chị em chẳng sung sướng tí nào cả. Nhiều khi họ còn phải làm việc vất vả hơn cánh đàn ông ấy chứ. Chỉ đơn cử việc sinh đẻ thôi cũng đã là một thiệt thòi lớn. Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lai bệnh viện 48h. Chồng thì cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm. Con nhỏ chưa đầy tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12h/ngày. Nhiều khi nhìn con còn quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt, nhưng biết làm sao bây giờ. Nghỉ ở nhà để lo cho con ư? Lấy tiền đâu ra để mà sống? Ai lo cho đống hóa đơn hàng tháng? Đến khi con đi học thì cả tuần không thấy mặt con ấy chứ.
Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là đông lạnh có khi hàng tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng bao giờ đúng bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà làm việc. Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi lúc nào thì ăn lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời gian để mà ăn phải uống sữa trừ cơm. Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm nóng bằng lò vi sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con kẻo trễ bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu hỏi: Tại sao không về Việt Nam mà sống?
Xin thưa với các bạn, có rất nhiều nguyên nhân.
Khi đi thì tìm mọi cách đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ, con cái học hành dở dang, khả năng kinh tế không cho phép, nhà ở Việt Nam giờ quá mắc. Nếu ngày xưa ai có nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng bao giờ về tìm hiểu xem căn nhà đó bây giờ bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Việt Nam lại phải bắt đầu lại từ đầu...
Riêng bản thân tôi thì, mình đã quá hèn mọn, không làm được gì cho dân tộc thôi thì hy sinh chút sức mọn này cho gia tộc. Chỉ mong những người thân trong gia tộc tôi nói riêng và những người ở Việt Nam có thân nhân ở nước ngoài nói chung thực sự hiểu được giá trị của đồng tiền mồ hôi nước mắt mà người con tha hương gủi về.
Nói chung, người Việt chúng ta rất cần kiệm. Đa số sau khi định cư ở nước ngoài 2-3 năm thì ai cũng bắt đâu dư dả 40.000-50.000 USD hay hơn thế nữa. Nhưng những ngày đen tối lại bắt đầu từ đây. Lúc đã có tiền , bạn bắt đầu nhìn lại cuộc sống. Với suy nghĩ, mình không thể ở mãi trong một căn hộ chật hẹp, phức tạp, đi một chiếc xe cũ kĩ như thế này được... Một ngày, bạn tới gặp chuyên viên ngân hàng, người nhân viên này đã từng ăn học ở trường hàng năm để dụ đỗ mọi người. Nào là: bạn không phải ở nhà mướn, thực sự làm chủ căn nhà của mình, là tài sản lớn, là khoản đầu tư sinh lời cao, sau khi bạn trả xong căn nhà bạn sẽ có một khối tài sản lớn... Sau khi gặp môi giới xem một loạt nhà và tất nhiên là bạn không thích một căn nhà cũ, nhỏ trên dưới 100.000 USD. Kết quả là bạn quyết định mua trả góp 30 năm cho một căn nhà 300.000-400.000 USD ở cho sướng tấm thân. Lúc này bạn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đất nước Mỹ đã cho mình quá nhiều cơ hội. Rõ ràng là, chỉ cần 5000 USD để mua một chiếc xe 40-50.000 USD; 10-20.000 USD để mua một căn nhà 400.000 USD. Thậm chí bạn chỉ cần có công việc ổn định chẳng cần đồng nào cũng mua được nhà, xe...
Nhưng theo sự hiểu biết của tôi thì bạn đã chui vào một cái bẫy tài chính hết sức tinh vi mà các chuyên gia kinh tế hàng đầu tạo ra. Tại sao vậy? Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất đi 6% giá trị của căn nhà cho "tiền môi giới", mà nhiều người cho rằng người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả. Nếu không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước 100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99 %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản 1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.


Những ngôi nhà được bán với giá 500 hay 1.000 USD đăng tải trên báo chí Việt Nam rất phổ biến tại Mỹ. Tuy nhiên, theo các chuyên gia, nếu không am hiểu luật pháp của Mỹ, nhà đầu tư có thể bị mất cơ hội và... mắc cạn.
 
VD: với một căn nhà 400.000 USD trả trước 100.000 USD thì phải trả hàng tháng: tiền gốc 1000-1200 USD, tiền lời ngân hàng 1500-2000 USD, tiền thuế tài sản 600-800 USD cộng tiền vệ sinh khu vực 300-600 USD/năm, tiền bảo hiểm... Tính ra mỗi ngày ngủ dậy thì có một ai đó đã rút ra từ hầu bao của bạn 100-150 USD/ngày, sau 30 năm bạn phải trả 1,2 - 1,5 triệu đô cho một căn nhà 400.000 USD.
Sau khi dọn tới căn nhà mới, bạn thấy căn nhà trống trơn, lúc này thì túi tiền cũng đã vơi và bạn lại nhớ tới "lệnh bài " mà Hoàng Đế Obama ban tặng. Mà nó cũng giống lệnh bài thật, cứ tới bất cứ trung tâm mua sắm nào, chỉ cần kéo cái rẹc là có thể khuân về bất cứ thứ gì, từ cái mở nắp chai rượu đỏ tới TV, tủ lạnh... Bạn lại thấy vô cùng sung sướng là mình không còn thiếu bất cứ thứ gì chỉ có thiếu nợ đến mức không thể thiếu nhiều hơn được nữa. Đến thời điểm này thì bạn và vợ con đã nhiễm loại virus mua sắm, loại virus này ở Mỹ chưa có thuốc chữa.
Nhưng xin thưa với các bạn là loại thẻ tín dụng mua trước trả tiền sau này chẳng khác gì một lưỡi dao cắt cổ. Với lãi suất 14,99-24,99 % năm, tính ra cũng xấp xỉ mượn tiền nợ nóng ở tiệm cầm đồ ở Việt Nam. Khoảng 20 ngày sau thì hóa đơn đòi nợ tới gõ cửa nhà bạn mà không bao giờ biết mệt mỏi. Tôi cam đoan là sau khoảng 2-3 năm lo trả tiền nhà, thẻ... tóc của bạn không còn kịp bạc nữa mà nó rụng ráo trọi. Có nhiều anh chàng kỹ sư, chuyên gia theo được 5-7 năm nhưng đùng một cái mất việc. Bạn thử nghĩ những người này trụ được bao lâu? 3-6 tháng là mất nhà => mất vợ, con. Vì vậy cho nên, lâu lâu lại nghe tin, có một anh chàng tầm 35-40 tuổi vác súng tới chỗ làm sát hại đồng nghiệp, vợ con rồi đặt dấu chấm hết cho cuộc đời. Mà cứ cho là có nhiều người leo đến 30 năm để trả hết nợ nhà đi chăng nữa thì lúc này bạn cũng sắp trở thành người của thế giới bên kia, còn nhà thì sắp sập.
Nếu bạn muốn sang căn nhà cho con cái thì con của bạn lại phải đóng một khoản thuế rất cao. Nếu chẳng may bạn qua đời thì tất cả chủ nợ, đặc biệt là nợ tiền bệnh viện đến phong tỏa căn nhà và toàn bộ tài sản của bạn kể cả tiền tiết kiệm trong ngân hàng. Lúc này chủ nợ sẽ bán đấu giá từ căn nhà đến đôi bông tai, cho đến khi đủ số tiền bạn nợ mới thôi. Nếu không đủ, họ có quyền thu hồi những tài sản mà trước đây bạn đã cho tặng con cái trong vòng 7 năm. Đau quá phải không các bạn? Tôi nghĩ, ở Mỹ họ áp dụng chính sách "xẻo dần", người có nhiều xẻo nhiều, kẻ có ít xẻo ít, xẻo đến chết thì thôi không xẻo nữa, mà bưng sạch luôn.
Cũng vì những lý do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam, vừa xây dựng quê hương đất nước vừa thắng lợi lớn. Hiện tại có những bất động sản của tôi ở Việt Nam đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi vấn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định một ngày không xa tôi sẽ về Việt Nam để sinh sống.
Theo cách nghĩ của riêng tôi, nếu như một ngày nào đó các bạn ở Việt Nam qua Mỹ để du lịch, thấy cuộc sống ở Mỹ quá hào nhoáng mà bỏ một triệu đô để mua đứt một căn nhà thì bạn đã thuộc thành phần đại gia. Mà đại gia thì sống ở Mỹ làm gì cho buồn mà chủ yếu là lo cho con cháu. Mà lo cho con cháu thì phải tính 20 -30 năm hay hơn thế nữa, thì bạn không chỉ bỏ một triệu, mà phải chuẩn bị thêm ngót nghét một triệu nữa để đóng thuế. Cho nên tôi thiết nghĩ, đại gia thì không dại gì đầu tư một cách thiếu khôn ngoan như vậy. Thà bỏ tiền ra làm từ thiện hay xây cho liệt tổ liệt tông một căn nhà thờ còn để lại tiếng thơm ngàn đời cho con cháu.
Thật ra thì còn nhiều điều phải nói lên nữa nhưng thời gian không cho phép và sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn. Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt là về khía cạnh luật sở hữu và thừa kế tài sản, hãy viết lên một bài để cộng đồng người Việt chúng ta ở nước ngoài có thêm kinh nghiệm để bảo toàn tài sản của mình.
Và cuối cùng, dù cuộc sống luôn phải làm việc nhưng tôi cũng vẽ vời làm thơ. Xin chia sẻ cùng các bạn:
NỖI BUỒN THA HƯƠNG
Thương thay cô chú Việt kiều
Tha phương cầu thực chịu nhiều gian truân.
Sang đây tuổi ngoại tứ tuần
Cô thì bưng phở chú khuân vác đồ.
Cậu hai cắt cỏ phụ hồ
Chị hai vất vả với đồ nghề nail.
Tha hương thoát được kiếp nghèo?
Ai hay thân phận bọt bèo mà thôi
Nhưng nay cơ sự lỡ rồi
Bây giờ chẳng nhẽ lại ngồi khóc than.
Đường về xa cách ngút ngàn
Ở lại thì chịu muôn vàn đắng cay
Biết rằng đất nước giang tay
Nhưng mà thể diện mặt mày còn đâu?
Tóc xanh nay đã bạc màu
Nếp nhăn như đã khắc sâu nỗi buồn.
Âm thầm thấm lệ trào tuôn
Thôi đành chấp nhận nỗi buồn tha hương.


Danny Nguyen

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Nước cờ hiểm của TQ với giàn khoan

Các đợt xuống đường của người dân Việt Nam có thổi bay cái giàn khoan của Trung Quốc khỏi Biển Đông?
Câu trả lời, nhiều khả năng, là ‘Không’.
Tôi không rành về khai thác dầu khí nhưng theo l‎ý mà suy thì chừng nào xong việc mới rút giàn khoan chứ làm sao biết được sẽ rút ngày nào?Ít nhất những diễn biến trên thực địa cùng với những tuyên bố cứng rắn cho đến giờ cho thấy Trung Quốc quyết không lùi một bước.
Nhưng nếu Bắc Kinh không công bố trước thời hạn rút giàn khoan thì bất cứ lúc nào họ rút đi cũng sẽ bị cho là chịu thua sức ép của Việt Nam.
Đưa giàn khoan ra Biển Đông, Bắc Kinh muốn quyết tâm khẳng định với thế giới rằng vùng biển xung quanh đó thuộc chủ quyền của họ.
Nhưng tại sao họ lại ra tay vào lúc này? Giàn khoan Hải Dương 981 là cách mà họ thách thức cam kết ‘xoay trục’ mà Tổng thống Mỹ Barack Obama vừa khẳng định với các đồng minh.
Obama vừa mới lên tiếng Senkaku nằm trong phạm vi hiệp ước an ninh với Nhật và Manila cũng vừa k‎ý với Mỹ Hiệp ước tăng cường liên minh quân sự. Kiếm chuyện với Tokyo hay Manila khi Obama vừa rời đi thì quá 'bựa'.
Để thách thức Mỹ nhưng vẫn tránh đối đầu trực diện, Bắc Kinh chọn mục tiêu mềm hơn là Hà Nội.

Nước cờ chắc ăn

Với lại khi có hành động mà Bắc Kinh biết rằng sẽ bị thách thức dữ dội thì họ phải chọn nước cờ chắc ăn nhất.
Họ không chọn vùng biển xung quanh các đảo mà họ đang nắm giữ ở Trường Sa hoặc một vị trí nào khác trong Biển Đông mà họ biết sẽ rủi ro hơn rất nhiều.
Quần đảo Hoàng Sa chỉ có tranh chấp với Việt Nam, trong khi Trung Quốc còn không thừa nhận là có tranh chấp và lâu nay vẫn cự tuyệt mọi đề xuất đàm phán của Hà Nội.
Về mặt thực tế, ‘Tây Sa’ đã nằm hoàn toàn trong tay Trung Quốc và cách nay không lâu họ còn gióng trống mở cờ thành lập thành phố ‘Tam Sa’ đóng trên quần đảo này.
Tổng thống Mỹ Obama vừa cam kết với các đồng minh châu Á về chính sách 'xoay trục'
Về mặt pháp lý, họ có ‘bửu bối’ là công hàm Phạm Văn Đồng mà nếu Hà Nội có cãi lý thì họ sẽ dùng để đập lại.
Họ kiểm soát, họ không thừa nhận có tranh chấp, họ có bằng chứng Hà Nội ‘công nhận chủ quyền’, rõ ràng Bắc Kinh rất tự tin với ‘chủ quyền Tây Sa’ nên họ mới đưa giàn khoan ra đây.
Nếu Việt Nam có nói là giàn khoan nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của mình thì Trung Quốc sẽ cãi rằng giàn khoan này nằm cách ‘Tây Sa, lãnh thổ của họ’ chỉ 17 hải lý trong khi cách bờ biển Việt Nam đến 150 hải lý.
Trên thực tế đó là kịch bản mà báo chí và các quan chức Trung Quốc đã nói trong những ngày qua.
Một khi có bước đi liều lĩnh như thế chắc chắn Bắc Kinh đã tính toán hết mọi rủi ro mới dám thực hiện.
Nhìn vào động tĩnh của Trung Quốc trong những ngày qua thì sẽ thấy họ theo dõi chặt chẽ phản ứng của Việt Nam, của khối Asean và của Mỹ.
Ngay cả khi phản ứng chính thức của Mỹ chỉ dừng ở mức ‘quan ngại’ và chỉ trích Trung Quốc ‘gia tăng căng thẳng’ thì Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã phủ đầu với tuyên bố ở Thượng Hải rằng ‘các thế lực bên ngoài không được can thiệp’ và ‘chống lập liên minh quân sự nhằm vào bên thứ ba’.
Còn với Asean, mặc dù còn không nêu tên Trung Quốc mà chỉ bày tỏ ‘quan ngại’ nhưng Trung Quốc đã rất nhanh chóng lấy quan hệ chung để nhắc nhở Asean không được dính vào tranh chấp riêng và cảnh báo Hà Nội về việc ‘lôi kéo’ Asean.

Làm chủ tình hình

Phản ứng mạnh mẽ của Việt Nam chắc chắn cũng đã nằm trong dự liệu của Trung Quốc.
Các lãnh đạo Asean không muốn mất lòng Trung Quốc trên vấn đề Biển Đông
Mỹ can thiệp, Asean dính líu và Việt Nam ngả về phía Mỹ là ba nỗi sợ của Bắc Kinh khi đưa giàn khoan HD-981 ra Biển Đông.
Về phía Mỹ thì Bắc Kinh biết rõ vào lúc này Washington không thể làm được gì nhiều để giúp Hà Nội ngoài hỗ trợ tinh thần.
Về phía Asean thì Bắc Kinh biết rằng với tư cách là đối tác thương mại lớn nhất của khối, các nước Asean sẽ hết sức thận trọng để tránh làm tổn thương quan hệ với Trung Quốc.
Về phía Việt Nam, với quan hệ khắng khít giữa hai Đảng Cộng sản trong những năm qua, Bắc Kinh chắc hẳn nắm rõ suy nghĩ của Hà Nội.
Điều Bắc Kinh sợ nhất là Hà Nội ngả về phía Washington để họ thêm một mối họa ở phía Nam, nhưng một khi họ đã đưa giàn khoan ra thì có nghĩa họ tin rằng Hà Nội dù có bị o ép thế nào đi nữa thì cũng không tìm kiếm liên minh với Mỹ
Chỉ có điều với hành động này thì họ đã hủy hoại quan hệ với Việt Nam. Việt Nam sẽ không còn là ‘láng giềng thân thiện’ với Trung Quốc được nữa. Tuy nhiên, vì mục đích lớn ở Biển Đông, Bắc Kinh sẵn sàng hy sinh.
Trong cái mục đích lớn đó, đảo thì họ đã nắm được một phần nhưng đường lưỡi bò thì đây mới là bước đi quan trọng đầu tiên để hiện thực hóa.
Nếu như Trung Quốc lùi trước sức ép của Việt Nam thì trước mắt người dân trong nước chính quyền là hèn nhát không đủ sức bảo vệ chủ quyền, trước dư luận quốc tế lập luận chủ quyền của họ không vững và nhất là đường lưỡi bò mới tiến được một bước đã phải lùi thì sau này sẽ vô vàn khó khăn.
Biển Đông là cánh cửa để Trung Quốc bành trướng ra ngoài và là chìa khóa để làm bá chủ ở Đông Á nhất là khi họ đã bị chặn bởi các nước lớn khác ở các hướng bắc, đông và tây nam.
Trung Quốc đang muốn biến đường lưỡi bò trên bản đồ thành sự thật

Chậm mà chắc

Năm 1947, đường lưỡi bò lần đầu tiên xuất hiện trên bản đồ Trung Hoa.
Lúc đó, người Trung Quốc còn chưa có gì trên Biển Đông. Gần 70 năm sau, họ đã có ‘thành phố Tam Sa’ – tức là đã có chỗ đứng vững chắc để từ đó vươn ra Biển Đông.
Ai dám chắc sau 70 năm hoặc 100 năm nữa toàn bộ Biển Đông không trở thành ao nhà của Trung Quốc?
Từ chỗ không có gì đến có được như thế phải thấy tầm nhìn và sự khôn ngoan của Trung Quốc trên Biển Đông: họ xác định đó là công việc lâu dài, tiến dần từng bước một, tranh thủ thời cơ, sẵn sàng dùng vũ lực, sức mạnh đến đâu hiện thực chủ quyền đến đó.
Mặc dù có yêu sách đường chín đoạn từ rất lâu nhưng phải đến tận năm 2009 họ mới chính thức trình ra quốc tế. Chứng tỏ Bắc Kinh giỏi giấu mình chờ thời cơ đến mức nào.
Tuy nhiên điều này cũng cho thấy sự không trong sáng trong đòi hỏi chủ quyền của họ. Nếu có chủ quyền thật sự thì cần gì đợi thời cơ mới đưa ra?
Và cái cách mà họ vẽ đường chín đoạn trong tất cả các bản đồ của họ hiện nay, mặc dù chỉ là chủ quyền trên giấy, là nhằm in sâu vào tâm trí mọi người để rồi đến lúc ai cũng mặc nhiên thừa nhận ‘chủ quyền không thể chối cãi’ của Trung Quốc.
Họ cũng rất biết lợi dụng tình hình khi tranh thủ tối đa những lúc Việt Nam rối ren hay gặp tình hình quốc tế bất lợi để ra tay chiếm đảo.
Chính phủ Bắc Việt đã quá tin tưởng vào Trung Quốc?
Với một đất nước đã quen với ván cờ quyền lực và đấu tranh chính trị trong hàng ngàn năm thì Việt Nam không phải là đối thủ của họ trong cuộc đấu trí trên Biển Đông.
Họ có tầm nhìn cả trăm năm, có chiến lược thực hiện rõ ràng và nhất là luôn ở thế tấn công trong khi Việt Nam nằm ở thế bị động chống đỡ các bước đi của họ.
Trước phía nhiều mưu chước như Trung Quốc, Việt Nam chẳng khác nào một đứa trẻ ngây ngô liên tục bị gài bẫy.
Cái bẫy lớn nhất chính là công hàm năm 1958 công nhận Tuyên bố về lãnh hải của Trung Quốc mà trong Tuyên bố này có khẳng định chủ quyền đối với ‘Tây Sa’ và ‘Nam Sa’.
Bắc Việt lúc đó chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt là sự giúp đỡ của Trung Quốc chứ không lường được cái hại sau này trong khi Trung Quốc mưu tính chuyện lâu dài về sau.
Công luận quốc tế không cần biết ông Đồng suy nghĩ thế nào hay bối cảnh ra sao khi k‎y cái công hàm đó. Chỉ biết giấy trắng mực đen rành rành Việt Nam công nhận chủ quyền của Trung Quốc.
Việt Nam đang chứng kiến các cuộc biểu tình chống Trung Quốc lớn chưa từng thấy
Đành rằng ông Đồng không thể đem cho cái mà Chính phủ của ông không có, nhưng ông có thể thừa nhận quyền sở hữu của người khác đối với tài sản mà ông không có đó.
Và khi đã thừa nhận của người khác thì bây giờ sao lại nói ngược là của mình được?
Rõ ràng Việt Nam tin vào tình đồng chí còn Trung Quốc đã lợi dụng tình đồng chí đó.
Quan hệ quốc tế luôn dựa trên nền tảng lợi ích quốc gia - không có chỗ cho ‘tinh thần quốc tế vô sản trong sáng’. Bắc Kinh đã không đổ xương máu cho Hà Nội nếu không có lợi ích của mình trong đó.
Bắc Việt đã quá ngây thơ khi tin tưởng người đồng chí phương Bắc hơn đồng bào của mình ở miền Nam. Họ đã để ‎y thức hệ chi phối chính sách ngoại giao của mình.
Chính vì ý thức hệ mà khi Việt Nam hụt hẫng sau khi Liên Xô sụp đổ đã bất chấp những kinh nghiệm đau thương trong quá khứ lại tìm đến Trung Quốc làm chỗ dựa. Và đất nước lại bị đặt trước miệng cọp.
Cũng vì ý thức hệ mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng khi sang thăm Trung Quốc đã chấp nhận lời khuyên lấy ‘đại cục’ làm trọng, tức là đặt lên trên tranh chấp.
Khi đưa giàn khoan ra Biển Đông, Bắc Kinh có nghĩ đến ‘đại cục’ không?
Các lãnh đạo Trung Quốc tin rằng Việt Nam sẽ không thoát khỏi 'đại cục' với họ?
Rõ ràng ‘đại cục’ đó không phải để ràng buộc Bắc Kinh mà là để Bắc Kinh ràng buộc Hà Nội.
Thậm chí khi Bắc Kinh đã phá vỡ cam kết của lãnh đạo hai Đảng thì Thường Vạn Toàn vẫn tự tin nhắc nhở Phùng Quang Thanh về ‘đại cục’.
Và cho đến giờ cũng chính y thức hệ đã khiến Việt Nam mắc kẹt trong ‘đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, không liên minh với ai’
Mạnh như Nhật mà còn cần hiệp ước an ninh với Mỹ, có vũ khí hạt nhân như Anh, Pháp vẫn cần Mỹ đồng minh trong khối Nato.
Trong khi đó, Việt Nam hiện nay vừa nhỏ yếu vừa bị đe dọa nghiêm trọng thì cứ nói là ‘độc lập, tự chủ’ mà thực ra chỉ thiệt cho mình mà thôi.
Thử cho Mỹ vào Cam Ranh xem? Bắc Kinh không sợ mới lạ.
Mỹ rất muốn nhưng Việt Nam ‘độc lập, tự chủ’ không làm được.

Chính vì thế Việt Nam mất đi một lá bài lợi hại trong cuộc đối đầu vốn dĩ không cân sức.
Nguyễn Lễ
BBCVietnamese.com

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Mẹ và Vợ, chọn ai?

Đọc và cùng suy ngẫm : Mẹ và Vợ, chọn ai?

Con dâu nói : “Nấu lạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?”

Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.

Con trai nói : “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn !”

“OK ! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé !” Con dâu giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ : “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”

Mẹ nói : “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng !”

Con trai nói : “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”

Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì : “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con !” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin .

Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ : 

“Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao ?”

Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài du học.

Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.

“Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ là mẹ cậu sao ?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.

“Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống thêm vài năm, Tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà cơ chứ ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.

Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.

Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ cười.

Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.

Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn, cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống, anh ngậm ngùi tiếc nuối.

“Mẹ ơi, con … con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.

Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u sầu.

Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật đã già đi rồi !

Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt : “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi ! Mẹ đừng có đi mẹ ơi !” Cuối cùng mẹ cũng không bỏ lại anh một mình ……

Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ lờn vờn bám lấy anh.

Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.

Một chiếc huy chương ----- đó là chiến lợi phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI” ; Một quyển từ điển Anh – Việt ----- đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh ! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì còn ý nghĩa gì nữa kia chứ ?

“Đủ rồi, đừng vứt nữa !” Con trai tức giận.

“Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể chứa được đồ của tôi.” Mẹ vợ thở hổn hển nói.

“Thì đúng rồi đấy ! Anh mau mau đem cái giường cũ nát của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới !”  

Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.

“Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không được bỏ !”

“Anh tỏ thái độ gì vậy hả ? Dám lớn tiếng với mẹ tôi ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức !”

“Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao ? Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao ?”

Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng tăng tốc phóng nhanh trên đường. 

Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của mình âm thầm khóc trong đêm.

Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió, cảm thấy an ủi và nói : “Mẹ quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ !”

Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.

“Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà, ngày mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi !”

Anh ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không nhịn được khóc và nói : “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin.......... lỗi........"

Nguồn : Sưu tầm
Đọc và cùng suy ngẫm : Mẹ và Vợ, chọn ai?
Con dâu nói : “Nấu lạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo nuốt không vô, rốt cuộc bà muốn sao đây?”
Mẹ nhìn thấy con trai vừa về đến nhà, một câu không rằng bèn gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai. Cô ta hằn hộc nhìn chồng. Anh gắp thử một miếng ăn, nhả ra ngay tức thì.
Con trai nói : “Anh không phải đã dặn em rồi sao, mẹ bị bệnh không thể ăn quá mặn !”
“OK ! Mẹ là của anh, sau này do anh nấu nhé !” Con dâu giận dỗi đi thẳng vào phòng. Con trai chỉ còn cách thở dài, và quay sang nói với mẹ : “Mẹ, đừng ăn nữa, con đi nấu mì cho mẹ ăn.”
Mẹ nói : “Không phải con có chuyện muốn nói với mẹ sao, có thì giờ hẵn nói, đừng để trong lòng !”
Con trai nói : “Mẹ à, tháng sau con được thăng chức, con sẽ rất là bận … còn phần vợ con, cô ta nói muốn ra ngoài kiếm việc làm, cho nên ……”
Ngay lập tức mẹ hiểu ý con trai muốn nói gì : “Con trai ơi, đừng gửi mẹ vào viện dưỡng lão nhé con !” Giọng nói nức nghẹn như khẩn cầu van xin .
Con trai trầm tư nghĩ ngợi một hồi lâu, trong đầu anh ta như đang cố tìm một lý do tốt hơn để thuyết phục mẹ :
“Mẹ à, thật ra viện dưỡng lão không phải là một nơi không tốt, mẹ biết rồi đấy, khi vợ con kiếm được công việc, nhất định sẽ không còn thời gian chăm sóc mẹ chu đáo nữa đâu. Trong viện dưỡng lão vừa có cái ăn, vừa có chỗ ở, lại có người chăm sóc, không phải tốt hơn nhiều so với ở nhà hay sao ?”
Tắm xong, ăn tạm một tô mì gói, con trai bèn đi vào phòng sách. Anh thờ người đứng trước cửa sổ, có vẻ do dự. Ngày ấy mẹ còn trẻ đã ở góa, ngặm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn nên người, và còn gửi anh ra nước ngoài du học.
Nhưng, bà chưa bao giờ dùng tuổi thanh xuân của mình đã một đời hy sinh vì anh đem ra uy hiếp mặc cả về sự hiếu thảo của anh, ngược lại là vợ đã đem hôn nhân ra uy hiếp anh ! Không lẻ phải cho mẹ vào viện dưỡng lão thật sao ? Anh tự hỏi bản thân, anh ta có chút không nhẫn tâm.
“Có thể cùng cậu đi hết cuộc đời là vợ cậu, không nhẽ là mẹ cậu sao ?” Con trai của bác Tài thường hay nhắc khẽ anh như thế.
“Mẹ cậu đã lớn tuổi như thế, tốt số thì có thể sống thêm vài năm, Tại sao không tranh thủ thời gian đó sống thật hiếu thảo với bà cơ chứ ? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu!” Bà con họ hàng thường hay khuyên nhủ anh như thế.
Con trai không muốn suy nghĩ thêm nữa, sợ mình sẽ vì thế mà thay đổi quyết định. Ánh mặt trời tắt dần những tia nắng chói chang và khuất dần sau ngọn đồi, trả lại bầu trời một màn đêm u tịch. Một ngôi nhà quý tộc dành cho người già được xây dựng ở vùng ngoại ô trên đồi núi.
Đúng thật, tiền càng chi ra nhiều, con trai càng cảm thấy an lòng. Khi con trai dắt mẹ bước vào đại sảnh, một chiếc ti vi 42 inch mới tinh đang chiếu một bộ phim hài, nhưng người xem nơi ấy không hề nở một nụ cười.
Những người già mặc cùng một kiểu áo, tóc tai đều na ná nhau đang ngồi cô quạnh trên chiếc ghế sofa, thần sắc đờ đẫn đến u buồn. Có người thì đang ngồi lẩm bẩm một mình, có người thì đang chầm chậm cúi người xuống muốn nhặt lấy một mẫu bánh vụn đang nằm trên sàn nhà.
Con trai biết mẹ thích nơi tươi sáng, vì thế đã chọn cho bà một căn phòng đầy đủ ánh sáng. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới bóng râm là một vườn cỏ thơm ngát. Mấy cô y tá đang đẩy những người già ngồi trên xe lăn, cùng họ tản bộ dưới ánh hoàng hôn, bốn bề tĩnh lặng khiến cho người cảm thấy xót lòng. Dù hoàng hôn có đẹp bao nhiêu, ánh chiều tà rồi cũng dần buông xuống, anh ngậm ngùi tiếc nuối.
“Mẹ ơi, con … con phải đi rồi !” Mẹ chỉ biết gật đầu.
Khi anh đi khỏi, đôi tay gầy guộc của mẹ giơ lên vẫy chào anh, miệng không còn một chiếc răng, đôi môi khô tái nhợt muốn lên tiếng gọi với anh, nhưng gọi không thành tiếng, lộ ra một ánh mắt ngập ngừng đậm vẻ u sầu.
Lúc này con trai chợt nhận ra mái tóc của mẹ đã bạc dần, đôi mắt sâu thẩm và khuôn mặt xuất hiện nhiều vết chân chim. Mẹ quả thật đã già đi rồi !
Anh chợt hồi tưởng lại một số chuyện ngày xưa. Năm đó anh mới 6 tuổi, mẹ có công chuyện phải về quê, không tiện dắt anh theo, nên đành phải gửi tạm nhà bác Tài vài hôm. Lúc mẹ sắp rời khỏi, anh sợ hãi ôm chặt lấy chân mẹ không chịu buông, khóc thật thê lương và kêu gào trong nước mắt : “Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con mà đi ! Mẹ đừng có đi mẹ ơi !” Cuối cùng mẹ cũng không bỏ lại anh một mình ……
Anh vội rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, không dám ngoáy đầu nhìn lại, anh sợ, sợ cái ký ức ấy hiện về như bóng ma cứ lờn vờn bám lấy anh.
Anh về đến nhà, nhìn thấy vợ và mẹ vợ đang hăng tiết vứt bỏ tất cả những vật dụng trong phòng của mẹ với khuôn mặt khoái chí vui mừng.
Một chiếc huy chương ----- đó là chiến lợi phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn hồi tiểu học của anh với chủ đề “MẸ CỦA TÔI” ; Một quyển từ điển Anh – Việt ----- đó là món quà đầu tiên mẹ đã dành dụm tiền chi tiêu cả tháng trời để mua tặng anh ! Và còn nữa, chai dầu gió mẹ phải xoa trước khi đi ngủ, không có anh xoa dầu cho bà, gửi bà đến viện dưỡng lão thì còn ý nghĩa gì nữa kia chứ ?
“Đủ rồi, đừng vứt nữa !” Con trai tức giận.
“Rác nhiều như thế, không đem vứt đi, thì sao có thể chứa được đồ của tôi.” Mẹ vợ thở hổn hển nói.
“Thì đúng rồi đấy ! Anh mau mau đem cái giường cũ nát của mẹ anh khiên ra ngoài đi, ngày mai tôi sẽ mua cho mẹ tôi một chiếc giường mới !”  
Một đống ảnh lúc ấu thơ chợt hiện ra trong mắt anh, đó là những tấm ảnh mẹ đã dẫn anh đi sở thú chụp lưu niệm.
“Tất cả đều là tài sản của mẹ tôi, một thứ cũng không được bỏ !”
“Anh tỏ thái độ gì vậy hả ? Dám lớn tiếng với mẹ tôi ư, tôi bắt anh phải xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức !”
“Tôi cưới cô là có nghĩa vụ yêu thương mẹ cô, tại sao ? Cô lấy tôi thì không thể yêu thương mẹ tôi được sao ?”
Cơn mưa sau đêm tối mang một chút hơi lạnh lẽo, đường phố vắng lặng đìu hiu, xe cộ và người đi trên đường thưa thớt dần. Một chiếc xe hơi đang chạy vượt đèn đỏ và phóng qua những biển cấm nguy hiểm, không ngừng tăng tốc phóng nhanh trên đường.
Chiếc xe hơi ấy chạy thẳng đến viện dưỡng lão được nằm trên lưng chừng đồi núi, anh ngừng xe và phóng nhanh lên lầu, mở cửa phòng ngủ của mẹ. Anh đứng nhìn bất động, mẹ đang lấy tay xoa đôi chân phong thấp của mình âm thầm khóc trong đêm.
Bà nhìn thấy con trai đang cầm trên tay chai dầu gió, cảm thấy an ủi và nói : “Mẹ quên lấy đi, cũng may con mang đến cho mẹ !”
Anh bước vội đến bên mẹ và quỳ xuống.
“Tối rồi, tự mình mẹ có thể xoa được mà, ngày mai con còn phải đi làm, hãy về nhà đi !”
Anh ngập ngừng một hồi lâu, nhưng cuối cùng không nhịn được khóc và nói : “Mẹ ơi, con xin lỗi, xin.......... lỗi........"
Nguồn : Sưu tầm

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Tham vọng tái sinh "trái cấm" huyền thoại

Lấy cảm hứng từ "trái cấm" đã cám dỗ Adam và Eve ở Vườn địa đàng, một nhà nghiên cứu Mỹ muốn tạo ra phiên bản trái táo huyền thoại của riêng ông, sử dụng bách khoa toàn thư trực tuyến mở Wikipedia.

trái cấm, táo, tái sinh, biến đổi gen, ADN, Adam và Eve, huyền thoại, kinh thánh
Theo truyền thuyết trong kinh thánh, Adam và Eva đã ăn quả "hiểu thiện, biết ác" trong Vườn địa đàng, bất chấp lời răn dạy của Thượng đế. Hậu quả là họ đã đánh mất sự trong trắng, bắt đầu xa rời Chúa và bị đuổi khỏi Vườn địa đàng. Ảnh minh họa: Word Press
Joe Davis, 63 tuổi, họa sĩ sinh vật học đến từ phòng thí nghiệm di truyền George Church thuộc Trường Y, Đại học Harvard (Mỹ) đã nghĩ ra một công thức toán để tăng thêm các lớp dữ liệu cho ADN. Ông hiện lên kế hoạch cho thêm một phiên bản mã hóa của bách khoa toàn thư trực tuyến vào ADN của một giống táo 4.000 năm tuổi, để có được thứ quả giống "trái cấm" trong truyền thuyết kinh thánh nhất.
Ông Davis đặt tên cho quả táo đang tái tạo là Malus ecclesia. Trong tiếng Latin, Malus có nghĩa là "cây táo ma quỷ", trong khi ecclesia ám chỉ nhà thờ, vừa mang ý nghĩa tôn giáo, vừa đại diện cho tên phòng thí nghiệm của ông.
Hợp tác với các nhà khoa học và toán học Dana Boyle và Madeline Prye-Ball, ông Davis đã dành nhiều năm nghiên cứu để tìm một loại táo đủ độ tuổi cho dự án. Đến cuối năm ngoái, ông đã được gửi tặng rễ và các lá của một giống táo 4.000 năm tuổi.
Tại hội thảo 30c3 ở Đức vào tháng 12/2013, ông Davis từng tuyên bố: "Tôi không thể ngừng nghĩ về toán học và ADN. Tôi đã tìm ra một cách không chỉ đưa một lớp, mà rất nhiều lớp thông tin vào một gen, giống như các con búp bê Babushka. Mỗi phân tử ADN sẽ chứa đựng 3 trang thông tin. Điều này là vì, ADN có thể được mô tả bằng 3 chữ số độc nhất vô nhị".
Ông Davis cũng tiết lộ mong muốn "tạo ra thứ quả có khả năng cám dỗ cả ma quỷ".
Do kích cỡ khổng lồ của Wikipedia, ông Davis và các cộng sự chỉ chọn mã hóa 50.000 trang đầu tiên của bách khoa toàn thư trực tuyến, vốn chiếm 50% tổng số trang được viếng thăm nhiều nhất khắp website này. Số dữ liệu được sử dụng có dung lượng tương đương 350MB.
trái cấm, táo, tái sinh, biến đổi gen, ADN, Adam và Eve, huyền thoại, kinh thánh
Ông Davis đang xúc tiến dự án mã hóa thông tin của bách khoa toàn thư trực tuyến để đưa vào ADN của "trái cấm" hiện đại. Ảnh: Corbis
Báo New Yorker dẫn lời ông Davis cho hay, bộ gen của quả táo giống như một cuốn sách 750 triệu chữ, chỉ bao gồm 4 chữ cái mã hóa ADN là A, T,C và G (tên viết tắt của 4 loại nucleotide cấu thành ADN). Các từ ngữ được chuyển dịch thành các chữ cái này của ADN nhờ một mã toán học, tương tự như cách bảng mã Morse (dùng truyền tin trong vô tuyến điện báo) và quy tắc tốc ký ép nén từ ngữ thành một dấu hiệu đơn.
Một khi đã được mã hóa, những chữ cái này được đặt vào bên trong quả táo nhờ những vi khuẩn đang tiến hóa, để chèn hệ gen của nó qua thành tế bào. Bằng cách đưa thông tin vào các lỗ hổng của ADN, ông Davis tin rằng quá trình này sẽ không làm ảnh hưởng tới hương vị và kết cấu của quả táo.
Dự án đầu tiên, sử dụng kỹ thuật tương tự của ông Davis là đưa các tác phẩm của nhà triết học Hy Lạp Heraclitus vào các gen của một con ruồi. Trong dự án mới, quả táo Malus ecclesia còn được gọi là "trái cấm", vì việc ăn thực vật biến đổi gen ở Mỹ đang chịu sự giám sát nghiêm ngặt của Bộ Nông nghiệp nước này.
Tuấn Anh(Theo Daily Mail)

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Vụ MH370 chỉ là vở kịch của Mỹ và bạn diễn Úc?

Hôm 5/5, các quan chức Malaysia, Úc và Trung Quốc đã quyết định sẽ mở rộng khu vực tìm kiếm chiếc máy bay mất tích MH370 trên vùng biển xa xôi ngoài khơi nước Úc, đồng thời xem xét lại từ đầu toàn bộ dữ liệu radar và vệ tinh mà họ có được.
Trong khi các nước tham gia tìm kiếm MH370 quay trở lại vạch xuất phát thì một chuyên gia lại tìm cách xâu chuỗi tất cả các sự kiện từ trước tới nay và đưa ra một kết luận gây sốc.
Theo Tiến sĩ Steve Pieczenik, một trong những chuyên gia quản lý khủng hoảng và đàm phán con tin giàu kinh nghiệm nhất thế giới, vụ MH370 mất tích chỉ là một vở kịch do Mỹ bày ra cùng người bạn diễn Úc.
Ông Pieczenik đã có 20 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực quản lý khủng hoảng quốc tế suốt 5 đời tổng thống Mỹ, từng là Phó Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ dưới thời Nixon, Ford, Carter và Bush cha, là một nhà hoạch định chính sách cấp cao dưới thời thổng thống Reagan và làm việc trực tiếp với rất nhiều ngoại trưởng Mỹ.
Vụ MH370 chỉ là vở kịch của Mỹ và bạn diễn Úc? - 1
Hình ảnh Tiến sĩ Pieczenik (che mặt) đăng trên trang web của ông
Chuyên gia này viết trên blog của mình: “Người Mỹ đã dựng lên một vở kịch rất hay. Đầu tiên là hướng sự chú ý của dư luận và nỗ lực tìm kiếm quốc tế vào Biển Đông trong khi chiếc máy bay lao thẳng xuống nam Ấn Độ Dương. Rồi sau đó họ đưa ra những tuyên bố và bằng chứng mâu thuẫn nhau để khiến cả thế giới bối rối. Trong vở kịch này, người Úc chính là những bạn diễn rất tích cực.”
Ông Pieczenik nhấn mạnh một sự kiện xảy ra vào tháng 2/2014 ở Afghanistan, khi Mỹ đang rục rịch rút quân khỏi đất nước này. Vào thời điểm đó, phiến quân Taliban đã phục kích một đoàn xe vận tải quân sự của Mỹ và thu được một hệ thống kiểm soát và chỉ huy nặng khoảng 20 tấn và được đóng vào 6 chiếc thùng lớn.
Theo chuyên gia này, phiến quân Taliban dự định bán hệ thống điều khiển này cho Nga hoặc Trung Quốc. Tuy nhiên vì Nga đang bận rộn với cuộc khủng hoảng ở đông Ukraine nên Trung Quốc đã chớp lấy cơ hội để đàm phán mua lại hệ thống có thể biến toàn bộ máy bay không nguồi lái của Mỹ thành đống sắt vụn này. Theo đó, Trung Quốc đã cử 8 nhà khoa học danh tiếng nhất tới Afghanistan để kiểm tra hệ thống này trước khi thanh toán.
Pieczenik nói rằng vào tháng 3/2014, 8 nhà khoa học Trung Quốc và 6 thùng hàng này được chuyển tới Malaysia và được giấu trong đại sứ quán Trung Quốc ở Kuala Lumpur dưới danh nghĩa ngoại giao.
Để vận chuyển số hàng này về nước an toàn, họ đã quyết định đưa nó lên một chiếc máy bay dân dụng với suy nghĩ rằng người Mỹ sẽ không bao giờ cướp một chiếc máy bay chở khách. Và chuyến bay được chọn chính là MH370 từ Kuala Lumpur đến Bắc Kinh.
Thế nhưng, họ không ngờ rằng Mỹ đã nhờ tình báo Israel điều tra về tung tích chuyến hàng này. Họ đã cử 5 mật vụ Mỹ và 2 điệp viên Israel lên chiếc máy bay của hãng hàng không Malaysia Airlines dưới vỏ bọc là 2 “người Iran” sử dụng hộ chiếu giả.
Ông Pieczenik viết: “Khi MH370 chuẩn bị rời khỏi không phận Malaysia để báo cáo với đài kiểm soát không lưu Việt Nam, một hệ thống kiểm soát và cảnh báo sớm hàng không (AWAC) của Mỹ đã gây nhiễu sóng liên lạc của máy bay, vô hiệu hóa hệ thống điều khiển của phi công và tắt toàn bộ chế độ điều khiển từ xa. Đó là lúc chiếc máy bay đột nhiên mất độ cao và lượn xuống sát mặt đất.”
Vụ MH370 chỉ là vở kịch của Mỹ và bạn diễn Úc? - 2
Mỹ đã vô hiệu hóa MH370 bằng hệ thống điều khiển từ xa?
Chuyên gia này nhấn mạnh rằng toàn bộ hệ thống AWAC của Mỹ đều được lắp đặt thiết bị điều khiển từ xa kể từ sau vụ khủng bố 11/9.
Cũng theo ông Pieczenik, sau khi gây nhiễu được sóng của máy bay, các điệp viên Mỹ và Israel đã tắt thiết bị phát đáp cùng các hệ thống liên lạc khác, thay đổi hướng bay và điều khiển cho MH370 bay về phía tây.
Pieczenik viết tiếp: “Chiếc máy bay bay qua Bắc Sumatra, Anambas, Nam Ấn và sau đó hạ cánh ở Maldives, tiếp thêm nhiên liệu rồi sau đó bay tiếp tới đảo Diego Garcia, căn cứ không quân trên Ấn Độ Dương của Mỹ.”
Vụ MH370 chỉ là vở kịch của Mỹ và bạn diễn Úc? - 3
Tiến sĩ Pieczenik cho rằng MH370 đã đáp xuống sân bay trên đảo Diego Garcia (Ảnh minh họa)
“Tại đây, 6 kiện hàng và hộp đen được đưa ra khỏi máy bay, trong khi tất cả hành khách đều đã thiệt mạng vì thiếu ô xy nghiêm trọng. Họ tin rằng chỉ có người chết mới không thể tiết lộ bí mật. Sau đó họ lại điều khiển từ xa để MH370 cùng với các hành khách đã chết bay tới Nam Ấn Độ Dương cho đến khi hết nhiên liệu và rơi xuống biển nhằm đổ tội cho cơ trưởng và cơ phó.”
Trên trang web của mình, ông Pieczenik kêu gọi mọi người cùng đóng góp ý kiến về giả thuyết “tổng hợp” này của ông.
Trong khi đó, lực lượng tìm kiếm đa quốc gia vẫn chưa phát hiện bất cứ dấu vết nào của MH370 trên vùng biển nam Ấn Độ Dương. Hiện chiến dịch tìm kiếm gần như đã dừng lại để chờ đợi các thiết bị mới có tính năng ưu việt hơn có thể quét được địa hình đáy biển cực sâu ở khu vực này, và các chuyên gia dự tính chiến dịch tìm MH370 có thể sẽ kéo dài tới 1 năm.
Trí Dũng (Theo IBT) (Khampha.vn)

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Cơm hay Phở

Ăn mãi cơm nhà, ngán tận hông
Thèm sao bát phở quán bên sông
Phở ngon, đậm chất vi dinh dưỡng
Xin phép bà, tôi thử được không?

- Bà vợ nghe xong, hiểu ý chồng. Hơi tức tối, nhưng vẫn thủ thỉ lại với chồng:
Cơm nhà còn dẻo trong nồi đồng
Phở chỉ thơm tho mùi viễn vông
Bổ dưỡng gì đâu, toàn bột ngọt
Cơm mình chất lượng lắm nghe ông!
- Ông chồng tiếp tục nài nỉ vợ, nhưng lần này kiên quyết hơn:
Cơm nhà lạt lẽo, chẳng say nồng
Phở đấy dẻo dai, đúng ý ông
Thôi cứ để tôi qua nếm thử
Một tô chỉ tốn có vài đồng?
- Bà vợ lần này tức ra mặt, nên gặn giọng kiên quyết lại vơi chồng:
Phở nấu giò heo chưa cạo lông
Ăn vào bệnh chết đó nghe ông?
Ham chi của lạ, mắc vào “Ếch” *
Chỉ có cơm nhà, bảo đảm không?
- Ông chồng thấy khuyên vợ không có áp phê, nên lớn tiếng hơn thua:
Nói mãi mà bà chưa chịu thông?
Tôi qua nếm thử chút cay nồng
Rồi mai khi đói dùng cơm lại
Thổi lửa, chung cơm tình vợ chồng.
- Bà vợ lần này bốc hỏa thật sự, cơn “Hoạn Thư” đã đỉnh điểm:
Cơm nhà chán cũng ăn nghe ông?
Đừng có mon men, phở với nồng
Cơm lạt thì bà thêm mắm, muối
Phở kia béo ngọt, cũng là không?
- Cha hàng xóm bên nhà nghe được cuộc tranh luận nãy giờ, vội hô sang:
Kề cận bên nhà, tôi cứ trông
Mong rằng nếm thử cơm nhà ông?
Ông chê thì để tôi vài bát!
Tôi nếm thử xem có ngọt không?
- Bà vợ cha hàng xóm nghe thế, cũng lên tiếng nói với chồng mình:
Cơm khét nhà người, chi việc ông?
Nhà mình có thiếu cháo cơm không?
Chớ mà ăn vụng, coi chừng đấy?
Bà biết thì roi mây tét mông…
- Ông chồng lúc này cũng bực mình lên tiếng:
Cơm khét, cơm khê cũng kệ ông
Đứa nào bước tới, chết nghe không?
Chưa ăn, ông để dành khi đói
Đừng tưởng ông đây, hết mặn nồng?
- Bà vợ được thế, nên hù chồng:
Sáng dạ ra chưa, cái bụng ông?
Cơm mình lắm kẻ vẫn đang trông
Cơm nhà thơm phức ra ngoài ngõ
Để hở trộm vào, rinh mất không?
- Ông chồng lúc này xuống nước, âu yếm vợ nói ngọt:
Tôi hết thèm rồi, phở với nồng
Cơm mình đậm chất, để cho ông
Từ đây dùng mãi tới đầu bạc
Tôi thử bà thôi có biết không…
Bà vợ giận lẫy:
Cơm nhà bà nấu chẳng để không
Nếu chê, bà để mời Lão Ông
Ông ăn không hết, dành cho Lão
Tuy già nhưng Lão còn cà nông.